Bãi bể nương dâu

Bãi bể nương dâu
.
Ai cũng có cho mình một câu chuyện, mà không muốn một ai biết! Em có không?
Sau này em khôn lớn, phải giữ lấy riêng cho mình ba mươi phần bí mật, đừng kể hết cho bất kì ai. Bởi vì, có những người chúng ta tưởng chừng như đang đồng cảm sẻ chia, lắng nghe câu chuyện của mình, nhưng thật ra họ chỉ lắng nghe theo trách nhiệm của một người bạn đúng nghĩa mà thôi. Hỏi thế gian, làm gì có ai hiểu được đối phương?
Sau này em khôn lớn, phải hiểu được rằng, trăm vạn lần đừng kể bí mật cho gió, bởi vì cơn gió ấy sẽ mang khắp cả khu rừng hò reo. Đấy không phải là hiệu ứng tìm kiếm sự đồng điệu, mà là lan truyền trong tò mò thỏa mãn sự khát khao câu chuyện. Họ chỉ muốn biết kết quả câu chuyện của em ra sao, chứ không quan tâm em đã trải qua như thế nào trong câu chuyện ấy!

Ngay cả cái bóng, còn bỏ mình lúc gió bão mưa giông, thì hỏi làm gì có ai tình nguyện lắng nghe những câu chuyện của mình!

Cuộc đời của mình không phải cuốn sách có nhiều chương, họ cũng không phải là độc giả. Vậy nên phải học cách tự an ủi bản thân mình!

Trong rong ruổi cuộc đời, rồi sẽ có lúc mình trải qua cái gọi là bãi bể nương dâu! Anh không biết các em sẽ trải qua như thế nào, nhưng anh biết chắc đó sẽ là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời!

Em có biết Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên Cung Tôn Ngộ Không chăng? Ngài ấy oanh tạc thiên địa, khí phách hơn người, sinh ra đã chấn động tam thiên, cuối cùng cũng phải nằm oằn mình dưới núi Ngũ Hành suốt năm trăm năm đằng đẵng trôi qua. Và rồi, ngài ấy cũng hiểu được đôi phần cuộc đời.

Lúc giàu sang, có quyền thế, bạn bè bốn bề gọi là anh em. Đến lúc sa cơ ngã xuống, tìm người hỏi thăm còn khó hơn thoát khỏi núi Ngũ Hành.

Dù cho có tài giỏi ra sao, thần thông quảng đại đến cỡ nào cũng không thoát khỏi Linh Sơn. Đông qua xuân tới, người đến người đi, Đại Thánh cũng chứng kiến bao cảnh nương dâu bãi bể. Đời người khổ đau, ai chẳng có câu chuyện riêng của mình.

Đại Thánh cũng vậy!

Có phải tự nhiên mà ngài đại náo Thiên Cung, chấn động tam thiên đâu? Hay là vì ngài sinh ra từ hòn đá vô tri, không cha không mẹ không thân bằng quyến thuộc, nên người đời đối xử chẳng công bằng với ngài sao? Ngài chưa cầu xin bất kì ai, cũng tự mình lặn lội vượt hải trường tầm sư học đạo, chỉ mong cho các hầu tôn hầu tử của mình được tường tận gốc gác. Vậy sao khi ngài sức học hơn người, lại nói ngài ngông cuồng điên loạn?
Xã hội đối xử với ngài bất công, tại sao lại nói ngài bất nhân bất nghĩa?
Chúng ta thử nghĩ mà xem…

Sau tấm màn nhung lụa, khép lại ánh đèn sân khấu, ai cũng trở về với chính mình, cô độc trong bốn bức tường. Chúng ta có phải là diễn viên trong chính vở kịch của đời mình?

Có phải vậy không?

Trải qua một cuộc đau thương, chúng ta sẽ càng trở nên cứng cỏi và càng lãnh đạm với giông bão. Nhưng sâu bên trong lại là một trái tim bé nhỏ mỏng manh âm thầm rỉ máu, cố bấu víu một nụ cười trên môi.

Nhưng mà em ơi! Đừng lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ để che đậy phần yếu đuối. Lúc nào cần buông xuôi, cứ buông xuôi. Mệt quá cứ ngồi bên vệ đường, nếu được cứ bật khóc nức nở. Vì khi ấy, nỗi buồn cũng trào theo nước mắt mà tuôn rơi.

Cuộc đời chúng ta không phải lúc nào cũng sóng yên biển lặng, mình cũng không có bổn phận trách nhiệm làm hài lòng người khác. Cho nên em cứ việc sống một cuộc đời an yên, chỉ cần hôm nay tốt hơn hôm qua là được rồi!
Còn chuyện mai sau, tự khắc có an bài!
“Nhưng có lẽ, có một vài câu chuyện, kết thúc lại là một khởi đầu…”

Cart

No products in the cart.

Create your account

Select the fields to be shown. Others will be hidden. Drag and drop to rearrange the order.
  • Image
  • Price
  • Availability
  • Add to cart
  • Description
  • Chọn mua theo (Kg) hoặc (Khay)
Click outside to hide the comparison bar
Compare