Hạnh phúc-1428749600075
“Một đêm duy nhất, tại sân vận động thể dục thể thao, có đoàn xiếc về biểu diễn. Xiếc khỉ, xiếc trăng, xiếc múa lửa, xiếc mô-tô bay, vân vân và vân vân. Một đêm duy nhất, một đêm duy nhất!”
Tiếng rao trên chiếc xe bốn bánh chạy khắp xóm làng, tay phe phẩy mấy tấm tờ rơi in hình những tiết mục xiếc ấy. Bất kì đứa trẻ nào cũng vậy, nghe có đoàn xiếc, là đôi mắt sáng như sao khuê. Chạy theo chiếc xe ấy, chỉ để được cầm trên tay tờ rơi thơm phức mùi mực in
Ở nơi núi rừng này, được xem xiếc là một loại ước mơ xa xỉ trong tuổi thơ các em.
Bởi vì để lên được buôn làng người đồng mình Raglai, bắt buộc đoàn xiếc phải băng đèo, vượt suối mới tới nơi được, vừa hiểm trở, vừa tốn kém vô cùng. Có lẽ vậy nên chỉ cần được nghe đoàn xiếc về buôn làng, là ai nấy cũng cười toe toét trên môi. Nếu như chương trình bắt đầu từ lúc 19 giờ, thì từ lúc 15 giờ bọn trẻ đã vội vội vàng vàng lùa bò về nhà, tắm gội sạch sẽ, rồi đạp xe đi kêu các bạn của nó rồi.
Em của anh!
Các em phải biết ơn cô chú nghệ sĩ biểu diễn và đoàn xiếc ấy! Bởi vì cô chú đã không quản đường sá xa xôi, hiểm trở đến với vùng quê nghèo của chúng ta, những buôn làng sau núi đồi nhấp nhô của người đồng mình Raglai đôn hậu thuần khiết!
Anh biết, các em chỉ quen với hình ảnh con trâu đen sì nằm oằn mình trong vũng nước, con bò đứng nhai cỏ nhóp nhép bình yên ngoài cánh đồng. Chưa bao giờ được thấy con trăn to ơi là to như thế, chưa bao giờ nhìn thấy chú cá sấu mập ú với hàm răng sắc bén và lớp da cứng như gỗ rừng…
Anh còn nhìn thấy hình ảnh các em nháo nhào cả lên chỉ để nhận được một cây kẹo mút được lấy ra từ chiếc mũ kỳ diệu của chú hề đang biểu diễn trên sân khấu, niềm vui sướng pha chút sợ sệt lấm lem mồ hôi khi được chạm vào con trăn, nhìn tận mắt con cá sấu vùng lên. Bởi vì anh biết, tất cả mọi thứ đêm nay chính là những niềm hạnh phúc và hào hứng của các em đã dồn nén và chất chứa bao lâu nay!
Nhờ như thế anh mới biết được, thì ra trên đời này, còn có những thứ hạnh phúc đơn sơ vô cùng!
Hạnh phúc đó không chỉ của riêng các em đâu!
Vì sao các cô chú không quản gian truân để đến được với các em? Vì họ muốn được nhìn thấy sự chờ đợi chân thành nhất nơi ánh mắt xoe tròn màu nâu của các em, họ muốn nhìn thấy nụ cười tít mắt để lộ hàm răng sún thơ ngây của các em. Chỉ nghĩ đến hình ảnh đó, cô chú nào cảm thấy mệt mỏi nữa đâu.
Em của anh!
Có nhiều cách để mình tìm được hạnh phúc, nhưng cách đơn giản nhất vẫn chính là học được cách trân trọng.
Bởi vì trân trọng những gì mình đang có, đấy là hạnh phúc. Một hạnh phúc đơn sơ thuần khiết.
Quả thật, con người ta cứ mải miết chạy đi tìm hạnh phúc ở xã hội ngoài kia, cứ vất vả ngược xuôi vì họ nghĩ hạnh phúc chính là một cuộc sống sung túc, giàu sang. Nhưng họ đâu biết, họ đã bỏ qua rất nhiều, rất nhiều câu chuyện rồi đến lúc gục ngã, lại than thân trách phận bởi hai từ “giá như”.
Giống như anh!
Được gặp các em ở nơi núi rừng này, chính là một điều hạnh phúc!
Bởi lẽ, vạn hạt mưa rơi chẳng hạt nào không ngấm vào đất, hằn sâu vào rễ cây. Cũng như vậy, những người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta, chẳng có ai là thừa thãi.
Bởi vì, nếu mình biết trân trọng thì mọi thứ trên đời, chính là người hạnh phúc!